Ai cũng có thể lựa chọn cho mình một cái nghề cho riêng mình còn nó thì không, 15 tuổi nó bị cha nó bán vào một ổ chứa khét tiếng trong thành phố, có gì đâu khó hỉu cha nó không có tiền để ăn nhậu không có tiền bài bạc còn bị bọn đòi nợ quấy rối nên cha nó đành bán nó và mẹ nó đâu, haiz mẹ nó đã chết lúc nó 12t lí do mẹ nó chết là vì bà đã chịu đựng quá đủ người chồng suốt ngày cờ bạc này nên bà đã tự tử, nó không còn mẹ.
Lúc nó bị bán nó chưa thể nhận thức được cuộc đời của mình sẽ ra sao nó chỉ bik được một điều nó đã bị bán, àk chắc tôi phải nói thêm rằng "Cũng không có ai có thể lựa chọn cho mình một gia đình hoàn hảo", sau ngày nó được đưa vào nơi nhận mua nó thì cuộc sống bắt đầu thay đổi từ một đứa con gái ngây thơ hồn nhiên bỗng chốc trở thành một con điếm.Khi nó dậy thì cơ thể của nó bắt đầu phát triển, ngực to, chân dài và thon đặc biệt nó rất xinh đẹp với mái tóc dài đen óng nếu là một đứa con gái bình thường nào đó thì có lẽ sẽ phải tự hào lắm với vẻ đẹp của mình còn riêng nó thì không vì nó không muốn mình trở thành một công cụ kiếm ra tiền, những đồng tiền dơ bẩn.Kể từ lúc nó vào nơi đó không biết bao lần nó bị ép phải làm tình với biết bao người khách nó chỉ thấy ghê tởm mỗi khi da thịt mình chạm vào người họ , gần 20t nó chưa biết được mùi vị của tình yêu là gì nó chỉ biết đến "tiền" và "làm tình", ừ cuộc đời của nó chỉ có thế.
Rồi nó nghĩ về "tình yêu" , nó vẽ vời đủ thứ về cái gọi là tình yêu, tình yêu của nó không phải chỉ để làm tình mà còn để được yêu thương nhưng mà nơi đây chỉ có những kẻ hám gái mê của lạ thì làm sao mà nó có thể kiếm cho mình một tình yêu đích thực.Đến khi nó nhận thức ra điều đó thì nó quyết định từ bỏ cái nơi nhơ nhuốc này, trước khi nó yêu việc đầu tiên nó phải làm là nó sẽ là một-đứa-con-gái-bình-thường đối với nó "con gái bình thường là không đi Pub vì nó nghĩ một đứa con gái nhà lành thì không thể lãng vãng đến nơi đó dù nó có bị mụ chủ ép đến mấy thì nó vẫn cương quyết từ chối, con gái bình thường là không thể tiếp xúc da thịt với người đàn ông lạ vì nó nghĩ như thế sẽ là một đứa con gái hư,con gái bình thường cũng không thể ăn mặc hở hang" và con gái bình thường là đủ thứ cái không mà nó nghĩ đến dù những thứ đó rất quen thuộc với nó.Đương nhiên là không phải lúc nào những việc do mình nghĩ đến đều thực hiện suông sẻ nó phải vượt qua tất cả để trở thành một đứa con gái như bao đứa con gái khác nó thường cắn răng chịu đựng khi bọn xã hội đen "thăm nhà" của nó phải trốn tránh như một tội phạm đào tẩu nhưng nó chỉ cần nghĩ đến cuộc sống sau này của mình thì nó đã có dũng khí vượt qua tất cả.Rồi nó dọn đến một căn hộ mới ,sống một cuộc đời mới một cuộc đời không có hai từ "đỉ và điếm", tại chỗ nó ở nó quen được một chàng trai khá dễ thương lần đầu tiên trong đời nó biết mắc cỡ trước một tên đàn ông,khi nó mới đến anh đã nhiệt tình giúp đỡ nó mọi thứ nhà anh đối diện nhà nó chỉ cách một con đường ,rồi cả hai có tình cảm đặc biệt và đến với nhau sau bao lần chạm mặt ngại ngùng, nó chưa bao giờ có cảm giác hạnh phúc và yên bình như thế.Chưa bao giờ có ai chở nó đi dạo vòng quanh khu phố, chưa bao giờ có ai dẫn nó đi ăn sáng cũng chưa bao giờ có ai tặng hoa cho nó và đặc biệt chưa có ai quan tâm nó như anh, nó nhận ra rằng mình yêu anh rất nhiều,kể từ khi quen nhau anh chưa từng đòi nó làm chuyện đó nếu như kẻ khách của nó thì có lẽ không phải vậy-bọn họ chỉ cần làm tình với nó đôi lúc nó muốn kể cho anh nghe về quá khứ của mình nhưng mà nó sợ.Rồi nó đọc những sách viết về tâm lí khi yêu có những lời khuyên nên nói thật về quá khứ của mình cho người mình yêu biết nếu không muốn người mình yêu hận mình suốt đời và nó quyết định sẽ nói với anh tất cả.Tối thứ 7 của một ngày mùa đông đầy mưa nó chuẩn bị vài món để mời anh lúc đó nó mặc một cái váy trắng xinh đẹp và dịu dàng,sau khi cả hai ăn xong thì nó và anh ngồi trên cái sofa ở giữa phòng khách, nó chợt hỏi:
-Anh này ?
-Sao em?
-Nếu em có giấu anh bất cứ điều gì anh có thể tha thứ cho em không?
-Em giấu anh điều gì?
-Không,em muốn anh trả lời em trước
Anh chợt im lặng nó cũng nín thở chờ câu trả lời của anh nhưng anh không nói gì chỉ nhìn lãng đãng ra ngoài cửa sổ ánh đèn đường và những giọt mưa trắng xóa, hôm nay trời mưa rất lớn.Nó lại nói tiếp:
-Sao anh không trả lời em câu hỏi đó
-Nếu điều em giấu anh không quá sức chịu đựng của anh.Nhưng tại sao em lại hỏi anh như thế?
-Vì em............em .............em muốn nói
-Thì em cứ nói
Không có tiếng nói nào nữa anh và nó nhìn nhau với những ánh mắt xa xăm và mờ mịt trong đầu nó bây giờ đang phân vân là có thể nói cho anh biết hay không và rồi nó ôm anh và nói:
-Anh àk! em từng là một con điếm
Chợt anh bất giác đẩy nó ra khỏi người anh nó cũng giật mình,đôi mắt anh bây giờ trở nên ngơ ngác khi nhìn nó .Có thể vì anh quá bất ngờ,anh trả lời nó giọng không còn bình tĩnh:
-Sao em lại..............em ..............không nói ...........chuyện đó ..............khi mới quen nhau
-Em ..........em sợ ......anh sẽ........
-Em đã lừa dối anh trong khoảng thời gian đó, anh thật sự không ..............anh không............
Nước mắt tự dưng trào xuống má của nó, môi cắn chặt khi thây anh đang nhìn nó với vẻ khinh thường ,cả hai im lặng và căn phòng cũng im bặt chỉ còn nghe được tiếng của những giọt mưa đang rơi trên hiên nhà.Một lát sau anh bước lại gần nó lau những giọt nước mắt trên mặt nó,anh nói giọng nuối tiếc:
-Xin lỗi em anh không thể yêu em vì anh không thể yêu người đã từng lừa dối mình dù em đã từng là một con điếm nhưng nếu em nói cho anh biết trước thì có lẽ anh sẽ yêu em.
Nó giật mình, vô thức nó đẩy anh ra nước mắt rơi càng nhiều môi nó lắp bắp:
-Không anh .........anh......dối em thật ra anh khôn.......g thể yê....u một con điếm đún....g không?
-Anh không nghĩ như vậy nhưng anh thật sự không ..................
-Em hiểu mà làm sao anh có thể chấp nhận được một người yêu có quá khứ như thế.Người ta chỉ quan tâm đến quá khứ của người khác mà không nghĩ rằng họ đã làm được gì cho đối phương ở hiện tại.
-Anh xin lỗi nhưng anh....................
-Em hiểu mà anh không có lỗi và cũng không cần phải xin lỗi em vì người có lỗi là em .Một con điếm thì không bao giờ đúng cả.
Mưa ngày càng lớn át cả tiếng nói của nó nhưng nó vẫn cố gắng hét lên, nước mắt chảy vào môi nó mặn chát, anh không nói nữa và anh cũng không còn nhìn nó nữa hình như trong khóe mắt anh cũng có một dịch lỏng sắp chảy xuống nhưng anh cố kiềm lại,nó cố hét lần cuối:
-Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời em là đã nói ra điều này nếu biết như thế em thà giữ chặt nó đến suốt cuộc đời này.Nhưng có lẽ khi yêu con người ta trở nên ngu ngốc như vậy đó,không muốn gây tổn thương cho người mình yêu nhưng mà.................
Nó đẩy cửa chạy ra ngoài anh không chạy theo chỉ đứng nhìn nó như tượng đá.Trời mưa làm bộ váy trắng của nó dính đầy bùn và nước mưa nó thẩn thơ bước và bước .Con đường đầy mưa trắng xóa và đâu đó là những ánh đèn đường loe loét hắt vào mặt nó tuyệt vọng đầu óc trống rỗng không còn biết gì hết và khi một chiếc xe tải từ phía trước nó chạy lại, vô thức nó tông vào chiếc xe máu đỏ nhuộm chiếc váy xinh đẹp, máu loang trên đường,nước mưa hòa cùng máu và nước mắt.