Em đã không thể cưỡng lại nhịp đập lạc lối của trái tim mình và anh cũng thế. Để rồi mình lao vào nhau, lao vào những cuộc hẹn lén lút và ngắn ngủi. Em thật sự yêu anh rất nhiều, em không ngộ nhận khi cho rằng mình đã yêu anh. Rõ ràng đây là một tình yêu không bình thường, một tình yêu tội lỗi. Trong suốt 4 năm yêu nhau, những ngày chúng mình gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhìn những cặp tình nhân có thể đi lại một cách công khai em và anh đều thấy xót xa và ngậm ngùi. Chúng mình không được giống người ta, không đi chơi được với nhau, không một lần ngồi quán nước. Kể cả tặng quà cho nhau cũng không dám tặng. Đau đớn hơn nữa là chúng mình ra đường chỉ được phép chào nhau với cương vị Thầy - Trò. Em muốn hiểu anh nhiều hơn nhưng không làm sao hiểu được khi mà chúng ta là 2 thế giới hoàn toàn khác nhau, cương vị và quan hệ xã hội cũng khác nhau. Có biết bao lần em đã ghen lên khi anh chở đồng nghiệp nữ đến trường. Tại sao em không được giống như họ? Tại sao em không thể được sánh vai cùng anh ? Em không sợ bất cứ một lời dị nghị nào. Nhưng anh thì khác. Anh rất sợ bị người khác phát hiện rằng mình đang quen một cô học trò, anh sợ bị kỉ luật, anh sợ mất việc, anh sợ mất uy tín và...anh sợ khi phải nói với gia đình anh em là học trò của anh.
Có lẽ em còn quá ngây thơ khi nghĩ đơn giản hoá mối quan hệ này. Anh sợ và ngại như vậy tại sao lúc đầu anh lại đến với em? Trong thời gian qua anh đã không gọi điện và nhắn tin cho em nữa. Khi em gọi cho anh thì anh tắt máy. Em đã thấy bất an về việc này. Có lẽ em luôn là người chủ động gọi cho anh, em yêu anh đến mức đánh mất đi lòng tự ái của một con người. Và em lại gọi cho anh, cuối cùng thì anh cũng nhắc máy, và điều bất an nhất của em đã xảy ra. Sau những tháng ngày chịu đựng rốt cuộc rồi anh đã nói : "Anh xin lỗi, anh không thể...chúng ta không thể...anh yêu em, yêu rất nhiều. Nhưng anh không thể vì lòng ích kỉ của mình mà tiếp tục làm khổ em. Hãy hiểu cho anh. Chúng ta vẫn có thể quan tâm chăm sóc nhau em nhé". Em đã cố gắng níu kéo anh, em đã khóc rất nhiều, nhưng...em hiểu được anh đang chán ngán cái mối quan hệ này. Và thế là em đã phải cố giấu nước mắt để cho anh ra đi... Chúng ta đã thật sự chia tay nhau thật rồi sao? Ngày hôm sau khi chia tay em lại một lần nữa chứng kiến anh chở một người đồng nghiệp nữ, hai người trò chuyện và cười rất vui vẻ dường như không biết đến thế giới xung quanh. Nhìn cũng biết cô ấy chính là lí do mà anh nói chia tay em. Cũng đúng thôi, ở tuổi anh bây giờ người ta đã có vợ và có con, còn anh thì cứ "long bong" đợi em từng ngày lớn khôn. Anh quen người ta anh sẽ có thể đi với người ta đến bất cứ đâu mà không sợ ai dị nghị.
Em ngốc lắm khi cứ giữ anh lại cho em, mà không biết rằng anh đang khao khát một tình yêu bình thường không kì quặc như tình yêu của em và anh, không biết rằng anh đang khao khát một mái ấm và những đứa con thật dễ thương. Bây giờ thì em đã hiểu tất cả rồi. Em sẽ để mọi thứ trở về theo đúng cương vị của nó, không níu kéo nữa. Anh cũng đừng thương hại em. Em không sao. Cô bé của anh vẫn sẽ tiếp tục bước trên bước đường của cuộc đời. Đừng lo cho em vì em vốn dĩ đã quen với những ngày tháng thiếu vắng anh. Mùa đông này em cũng sẽ bước đi như bao mùa đông khác mà bên cạnh không có anh. Chúc anh hạnh phúc và thành đạt. Em mãi nhớ về anh... Tạm biệt anh, tạm biệt mối tình đầu của tôi !