Em là một người mạnh mẽ và bướng bỉnh nhưng chẳng ai biết đằng sau đó lại là một trái tim yếu đuối và dễ khóc, chỉ thấy yên bình khi nằm gọn trong vòng tay ấm áp của bà. Bàn tay anh cũng rất ấm. Và anh cũng rất hiền nữa, hiền đến mức mà em sợ anh sẽ không quát được cái tính bướng bỉnh của em.. Anh quá chiều em, chiều đến mức anh cũng nói rằng anh không biết tại sao anh chiều em đến vậy khi em hỏi anh sao anh chiều em thế? Có phải là tình yêu không khi em ngủ một mình anh nhắn tin cho em dừng sợ, có anh luôn ở bên em.. Khi em buồn anh an ủi em, dắt em đi lang thang Hồ Tây.. anh nói anh hạnh phúc khi đọc những tin nhắn của em.. anh nói anh yêu em 4 ngày.. anh yêu em 3 ngày.. anh yêu em 2 ngày.. anh yêu em 1 ngày là ngày anh còn sống..
Lần em phóng xe bạt mạng nhất là lúc gần 11h đêm về nhà cắm sạc điện thoại thấy tin nhắn của anh anh bị ngã xe chảy nhiều máu.. Rồi chẳng hiểu tại sao em cảm thấy anh dần xa em, cứ xa cách, xa cách.. rôì bây giờ mình thành xa lạ. Chính em muốn như thế, em muốn mình thành xa lạ bởi vì em là một người mạnh mẽ bởi vì em rất bưởng bỉnh.. em đã cảm nhận anh không còn dịu dàng với em như trước, không còn chiều em như trước.
Lần sinh nhật anh em đã chuẩn bị tinh thần khi cảm giác của em ngày càng rõ rệt anh đang xa cách em.. Em vẫn cười khi anh giới thiệu chị ấy, em vẫn cười và tặng anh nhành hoa tigôn, em vẫn cười cho đến khi em không thể chịu đựng được nữa.. Em ra về trước bữa tiệc đang vui của anh, ra khỏi quán rồi khóc nức nở.. vừa đi vừa khóc.. dừng xe bên vệ đường ngồi xuống khóc.. thấy mọi thứ dường như không còn tồn tại.. Xin anh đừng nhắn tin, đừng gọi điện, đừng vô tình gặp em.. Xin anh hãy coi em như người xa lạ..