Tôi và em bây giờ là hai người xa rồi, chia tay cũng là ngày em nhận lời yêu tôi, sao duyên số sắp đặt vậy được em nhỉ ? Cơn gió đông của cuộc chia tay không ngừng theo anh, nó làm lòng anh lạnh ngắt. Tại sao nhỉ, em nói với anh em có nỗi khổ, em đã chọn em không thể quay đầu lại. Anh không biết nỗi khổ của em vì em không nói ra, nhưng dù thế nào thì em cũng đừng tự làm khổ mình em nhé. Em là người con gái bề ngoài thì tỏ ra cứng rắn mạnh mẽ nhưng bên trong tâm hồn thì lại yếu đuối. Yêu em 2 năm là khoảng thời gian anh yêu và được yêu người thật tuyệt. Anh là mối tình đầu của em, thật hạnh phúc vì mình yêu nhau và mình chia tay như thế này. Chia tay rồi nhưng anh vẫn không ngừng quan tâm đến em, luôn biết tin em. Nhưng bắt đầu từ bây giờ anh sẽ không tìm hiểu những điều đó nữa. Xin lỗi em vì đêm hôm đó anh say anh chạy sang nhà L , lúc ấy anh sang để ngồi ở cầu thang và nhớ thôi, một hình bóng hình cô đơn và hàng cây trước lá khô.
Ngọn gió vô tình đã đưa anh đi, chắc đi làm rồi thì suy nghĩ sẽ thực tế hơn. Những lời em nói vẫn cứ in đậm cùng nỗi cô đơn, làm anh không muốn đi tiếp con đường kia. Nhưng anh đã nhận ra cuộc sống thật sự vẫn tiếp bước, xe thời gian vẫn cứ lăn. Cách duy nhất giữ được tình yêu đó là sống vì tình yêu đó phải không em! Thành công để tình yêu đó trở thành ý nghĩa, vì yêu em nhiều anh sẽ cố gắng để nói với em " vì yêu em đó ". Sau này mình mới là bạn em nhé ! Chúng ta cùng cố gắng. Anh sẽ tiếp bước con đường tình yêu, em cũng thế nhé ! Tình yêu anh dành cho kon bò của anh thật mãnh liệt đó, bước đi trên phố nhớ em anh cười. Nhớ lúc bên em, những buổi chiều trên bãi đá, buổi tối trên bến hàn quốc, ah cái lần đầu cầm tay em nhỉ, hi a cũng run vì lạnh thật đấy, lần nói anh yêu em cũng run lẩy bẩy, xong rồi thế nào mà mình yêu nhau em nhỉ, ah, tại cốc cafe em nợ anh đấy. Tại cái máy tính của em hỏng, em bảo anh bán nó đi, nhưng anh đâu có bán nó, vẫn giữ làm kỷ niệm vì nó anh đến với em.
Tình yêu thật đẹp vì nó mang đến những nụ cười nhưng nó cũng thật độc ác khi đi nó lấy ngay lại những nụ cười hồn nhiên đó, a cười thật giả tạo khi nhớ đến những kỷ niệm, chỉ là chợt nhớ thôi vì đi ngoài đường bắt gặp những bông hồng em thích, bắt gặp những cửa hàng mình đã đến.hi, a mỉm cười sao giả tạo thế không biết. Ghét thật. Ở nơi xa đó em có người thân thật ấm áp em nhỉ. Anh viết những lời này xong thấy nhẹ cả người, thanh thản hơn.