Giọt nước mắt em khẽ rơi, giống như còn ngập ngừng chưa muốn rơi xuống má. Dường như, nước mắt cũng sợ người ta nhìn thấy nên vội chạy trốn xuống rồi tan biến. Bao ngày như thế, em nhớ anh vô cùng. Hà Nội - phồn hoa đô thành nhưng làm sao em có thể quên anh. Cố gĩư lòng mình bình yên khi thấy anh hạnh phúc. Em xin lỗi anh nhé. Anh hãy sống hạnh phúc, hãy chăm lo cho gia đình mình. Em không gặp anh nữa, vì em không muốn anh bị phân tâm. Hãy dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho gia đình bé nhỏ của anh. Em hứa sẽ giữ chặt tình yêu mà anh dành cho em trong trái tim mình. Em biết rằng mình yêu anh và sẽ yêu anh mãi nhưng cuộc sống là vậy, anh phải dành tình yêu cho người khác.
Em giống như hành khách lỡ chuyến tàu tình yêu anh. Anh cứ đi đi và sống thật hạnh phúc. Em ở lại với nỗi nhớ anh hằng đêm, em cũng không mong chờ con tàu khác vì nó không mang cho em tình yêu của anh. Em sẽ sống và làm việc. Cuộc sống không tình yêu của anh. Em biết mình phải cố gắng thật nhiều. Em không cho phép mình nhận bất cứ điều gì từ anh vật chất, tiền bạc, những món quà và cả tình yêu của anh. Vì thế anh đừng hỏi em rằng có gì khó khăn thì anh giúp nhé. Em xin lỗi anh thật nhiều tại em không biết giữ chặt con tim mình trước tình yêu anh - một trái tim đã có chủ nhân. Em chưa bao giờ có hạnh phúc trọn ven kể từ khi yêu anh. Em luôn hối hận vì mình làm khổ một người phụ nữ khác - vợ của anh. Bây giờ anh hãy chăm lo cho chị ấy và con gái bé bỏng của anh. Hãy quên em như chưa bao gìơ gặp.