Lời:
Hook: X2
Em là 1 đóa hoa quỳnh hương…
nở trong đêm vươn mình khoe sắc cùng sương
nhưng ai đâu biết tình cảm mỏng manh của em đã bị tổn thương
khi giọt sương tan mau
và khi màn đêm tàn đau …
đâu ai thấy em còn khoe sắc dưới mặt trời ????
Ver1:
Đã có ai từng trông thấy
Bong hoa quỳnh trong trắng chỉ dám hé nở về đêm …
Đã có ai từng nge thấy
Câu chuyện tình của đóa hoa quỳnh với sương đêm???
từ ngày xưa rất xưa …
có 1 cô gái tên Quỳnh và chàng trai tên Sương …
họ yêu nhau tha thiết da diết nhưng đâu dám thổ lộ
mắt chạm mắt
ngày gặp nhau nhưng đâu dám mỉm cười …
vì cuộc đời
ngiệt ngã
chỉ dám yêu nhau trong tiềm thức của mỗi người …
họ muốn ở bên nhau để gửi cho nhau trọn vẹncả cuộc đời …
như mộng ước xa vời
sương tỏ tình với quỳnh trên những chiếc lá bên ô cửa …
khi vầng trăng trọn 1 nửa
sẽ đợi nhau ở nơi đầu tiên họ chạm mặt …
còn ánh mắt
vẫn từng đêm ngước lên trên cao thật cao để mong cho trăng kia đừng tắt
để họ đi con đường tắt …
họ sẽ dừng tất .. cả những điều khe khắt của gia đình
để tìm đến với nhau ở 1 nơi thật xa ….
Nhưng thật ra …
điều mà họ luôn mong chờ đợi đã bị 1 kẻ phản bội tên mặt trời …
kẻ đã nuốt lời …
vì mặt trời cũng là người đang thầm yêu quỳnh …
mặt trời đâu muốn cho quỳnh và sương được trọn 1 mối tình …
đêm hôm đó sương không đến …
quỳnh bên ô cửa sổ mong đợi sương từ lúc
trăng còn chưa mọc tới khi màn đêm đã tàn hết …
quỳnh đâu biết
sương đã chết trong 1 án mạng mà do mặt trời đã xếp đặt …
quỳnh đâu biết
khi sương chút hơi thở cuối cùng là lúc ý ngĩ của sương trao về quỳnh
sương sẽ mãi đợi quỳnh ở kiếp sau
dù kiếp này không có nhau
sương sẽ thành những giọt nước để sương tắm mát cho quỳnh …
dòng máu sương tuôn chảy …
câu nói cuối cùng mà sương thốt lên là gọi tên : Quỳnh ơi!...
nhưng quỳnh đâu thể nge thấy …
sương lặng lẽ trong chơi vơi …
Hook: X2
Em là 1 đóa hoa quỳnh hương…
nở trong đêm vươn mình khoe sắc cùng sương
nhưng ai đâu biết tình cảm mỏng manh của em đã bị tổn thương
khi giọt sương tan mau
và khi màn đêm tàn đau …
đâu ai thấy em còn khoe sắc dưới mặt trời ????
Ver2:
Và từ đó từng đêm
quỳnh thơ thẩn vẫn đợi chờ sương ở bên ô cửa nhỏ …
rồi quỳnh chết …
trong đám cưới của quỳnh với mặt trời …
đâu có ai nói 1 lời
mặt trời ân hận nhưng đâu có còn kịp …
mặt trời đau đớn rồi hóa mình vào 1 ngọn lửa
vì còn đó 1 lời hứa
mà mặt trời đã hứa giúp quỳnh và sương
nhưng mặt trời đâu làm được …
để bây giờ phải tang thương …
bên ô cửa mà ngày xưa quỳnh vẫn đợi sương từng đêm …
mọc lên 1 loài hoa màu trắng chỉ dám nở về đêm …
đó là quỳnh …
và sương hóa thành những giọt nước nhỏ đọng lại trên cánh hoa
họ đã làm được những gì mà họ không vượt qua
để đến với nhau trong thân xác của loài cây cỏ …
tình yêu nhỏ
nhưng bất diệt đã hóa bao vần thơ …
để trong giấc mơ
mặt trời vẫn buồn vẫn ghen chiếu từng tia nắng
khiến cho đôi lứa lìa nhau
khiến cho quỳnh vội tàn mau
và khiến cho sương cũng tan theo …