Anh cũng vội vàng đến với em, bằng tất cả tình cảm chân thành nhất, và anh đã khiến em yêu anh, như anh đã từng khiến cô ấy yêu anh vậy…
Anh cũng đưa em đi gặp tất thảy bạn bè anh, và giới thiệu em với danh nghĩa bạn gái, người yêu, vợ sắp cưới của anh… Em tự hào và hãnh diện, nghĩ rằng như vậy có nghĩa là anh thật lòng muốn em là một phần của anh, bởi đơn giản, không phải một người bạn bình thường, hoặc một chút cảm xúc qua đường với em mà em được anh nâng niu như thế…
Nhưng, em cũng đọc được những cử chỉ ấy, trong những dòng tâm sự của cô ấy… Cô ấy cũng xuất hiện bên anh mọi lúc, trước mặt những người bạn bè thân thiết của anh, và với tư cách là bạn gái anh. Và anh đã từng hãnh diện với bạn bè khi có cô ấy bên cạnh, cũng như sự hãnh diện và quan tâm anh dành cho em khi em xuất hiện cùng anh trong một lần họp nhóm… Và em chợt thấy, dường như, mình đã quá ngộ nhận.
Cô ấy phàn nàn anh có quá nhiều bạn bè, và dành nhiều thời gian cho bạn bè hơn là dành thời gian cho cô ấy… Gần anh thêm từng ngày, em cũng cảm nhận được điều ấy. Bạn bè anh nhiều, và anh quan tâm hết thảy. Em tự hào vì anh của em là người quan hệ rộng và sống tốt với bạn bè. Nhưng em cũng như cô ấy, buồn vì buổi tối đầu tiên em nấu ăn cho anh, những tưởng được cùng anh trải qua những phút giây ấm cúng của không khí gia đình, thì anh lại gọi bạn anh tới… Em buồn.
Em, cô gái đã trải qua quá nhiều những khó khăn và trắc trở của cuộc sống, luôn mong chờ có một bờ vai vững chắc để dựa vào; chờ mong có một người đàn ông yêu thương chăm sóc mình và cũng đủ sức làm nóng chảy cảm xúc đã chai sạn trong em; để em được cảm nhận cảm giác hạnh phúc khi được chăm sóc cho người mình yêu thương. Và anh xuất hiện, hội tụ đủ những gì em cần ở một người cho em chỗ dựa. Anh vội vàng, anh nồng nhiệt, anh đưa em lên tận mây xanh bởi những cung bậc cảm xúc khó tả, khiến em ngỡ ngàng, chẳng tin được đó là sự thật.
Em chẳng tin đâu…
Em vẫn chuẩn bị tinh thần để một ngày, hạnh phúc bên anh sẽ rời xa em. Em vẫn chuẩn bị tinh thần để dù số phận có trêu chọc và đùa giỡn với cảm xúc của em đi chăng nữa, em cũng không gục ngã… Em chuẩn bị tinh thần để dù một ngày bên em không còn anh nữa, thì em cũng không ngạc nhiên. Bởi em biết mà, số phận không ưu đãi với em đến thế, khi anh mang đến cho em hạnh phúc quá dễ dàng.
Nhưng em vẫn yêu, anh ạ
Em vẫn tranh thủ từng ngày được bên anh để đón nhận tình cảm yêu thương nồng nàn anh dành cho em; tranh thủ từng ngày cảm nhận niềm hạnh phúc được yên bình trong vòng tay anh và tận hưởng những phút giây gia đình ấm áp bên anh. Và em vội vàng sống cho trọn vẹn cái hạnh phúc thuộc về anh, không ân hận…
Nhắc về cô ấy, em thấy mình giống phần nào hoàn cảnh của cô ấy. Nhưng em hi vọng rằng: cô ấy không phải là một nửa thực sự của anh, bởi cô ấy không thể cùng anh chia sẻ những cảm xúc bên bạn bè anh. Cô ấy không phải một nửa thực sự của anh, bởi cô ấy chưa đủ sức níu kéo anh về bên cô ấy, quan tâm cô ấy hơn bạn bè mình…
Em cũng hi vọng, em là một nửa mà bấy lâu anh tìm kiếm, để tình yêu em đủ lớn có thể níu giữ anh bên mình, để sức hút gia đình nơi có em và có thể cả có cả con của chúng ta nữa đủ sức mạnh đưa anh về nhà mỗi bữa cơm cùng gia đình, đủ để anh có cảm giác nâng niu trân trọng quãng thời gian hai ta ở bên nhau và sắp xếp thời gian hợp lý cho em, cho bạn bè và công việc… để anh mãi trọn vẹn với em, với cả bạn bè anh nữa.
Yêu anh, cô ngốc bướng bỉnh của anh.