Khi anh ấy bước đi và không ngoảnh
lại
-Chủ nhật này đy họp lớp kô mày?
-Cái Giang vừa hỏi vừa mở tách lon coca đưa cho tôi.
Thản nhiên, uống 1 hơi hết 1/3 lon, tôi bảo nó:
-Kô! Mày biết lý do mà.
-Ừk, thế thôi. Giang trả lời với giọng chẳng mấy ngạc nhiên nhưng có vẻ hơi
chùng xuống.
***
Giang là đứa bạn thân nhất và gần như duy nhất của tôi từ cấp 3 đến giờ.Với 1 đứa
mồ côi bố từ lúc 2 tuổi như tôi, rồi sự mặc cảm và xấu hổ khi lớn lên trong cái
nhìn kô mấy thiện cảm của mọi ng` dành cho mẹ con tôi.Vì đôi lúc, mẹ lại dẫn 1
người đàn ông lạ về nhà, qua đêm ở đó.
Tôi luôn cho rằng có lẽ đó là cách mà mẹ nuôi lớn tôi.Thêm nữa, 1 tai nạn bất
ngờ năm lớp 10 đã cướp đi 1 bên tai và tất cả chút tự tin còn lại của tôi.Tai
phải điếc hẳn và tai trái gần như ko sử dụng đc.Việc nghe quá nhiều sẽ ảnh hưởng
đến não nên cả ngày tôi đều dùng nút tai, chỉ bỏ ra khi nói ch với Giang.
Nhưng sau tất cả những biến cố đó, chưa bao giờ tôi khóc.Vì đã quá quen với nỗi
bất hạnh chăng? Ba năm học phổ thông, gần như tất cả mọi người đều rụt rè khi
tiếp xúc với tôi, ngay cả thầy cô giáo.Nhiều khi, lọt vào tai những câu nhận
xét, chọc ngoáy ác ý về tính cách lầm lì, nhưng tôi chẳng mấy quan tâm.Tôi thu
mình vào vỏ ốc cô độc, luôn xõa tóc che kín đôi tai và chỉ quan hệ với Giang.
***
Mỗi tuần, mẹ chỉ ở nhà vào thứ 2, chủ yếu đưa tiền cho tôi, xem tôi sống thế
nào rồi đi ngay.Tôi hiểu, bà đã có 1 gia đình mới.Chẳng vui cũng chẳng buồn, kô
vui mừng cũng kô trách móc.Tôi cứ lặng lẽ sống như thế.Gom góp suốt hơn 1 năm,
tôi cũng mua ddc dàn máy vi tính mơ ước, phục vụ cho sở thích lướt net của
mình.
***
Một giờ đêm, đang mải miết chuyển những entry sang Yahoo!Plus trước ngày 360
đóng cửa, tôi tình cờ thấy 1 cm trong blog của Giang với cái tên rất lạ. Click
vào tên bog chỉ có đúng 1 chữ M, tôi nhận ra chủ nhân của nó đang viết 1 cuốn
tiểu thuyết thay vì nhật kí.Tên tiểu thuyết là "Bản tình ca cho em",
khá dài, viết gần 1 năm mà vẫn chưa kết thúc.Tôi nghĩ nên đặt tên là
"Nonstop" thỳ phù hợp hơn.
Tôi mải mê đọc, vì nói thật dù dài nhưng viết khá cuốn hút, kô quá nhiều tình
tiết, phần lớn là suy nghĩ của người viết nhưng chắc chắn tác giả của nó phải
có tâm hồn rất sâu sắc.Cảm giác như đang tận hưởng một điệu valse êm ái, trong
đó có đoạn:
"Em đứng giữa khu vườn chỉ có 1 màu xanh, đẹp dịu dàng như đôi mắt của
em.Tôi, dù ở rất xa vẫn nhìn thấy, em đang khóc.Đấm mạnh vào ngực mình để tim
kô nhói lên.Tình yêu, rốt cuộc là cái gì vậy?"
Một sự trùng hợp lạ lùng, sau vườn trường tôi cũng có 1 vườn cẩm tú cầu.Trước
kia, khi phát hiện ra khoảng đất trống ây, tôi đã rụt rè đề nghị với bác bảo vệ
cho tôi trồng hoa.Bác cười hiền và gật đầu.Tôi chọn ngay cẩm tú cầu vì yêu màu
xanh mát khác lạ mà cuốn hút của nó...
***
Ngay khi đước giao cho cả khu đất rộng, tôi đã hào hứng khoe ngay với Duy.Anh
cười hiền và tìm mua cho tôi 1 túi hạt giống cẩm tú cầu.Anh quan tâm chăm sóc
cho khu vườn ấy hơn cả tôi.Người con trai đầu tiên làm trái tim tôi cảm thấy ấm
áp.Anh ít nói nhưng mỗi khi anh chia sẻ điều gì thỳ đều là những điều rất lạ mà
anh nhìn thấy từ cuộc sống, kô hề trùng lặp với bất kì ai, hài hước đúng lúc.Và
anh cho tôi - 1 đứa vốn đã quen tự lập, biết cảm giác ddc che chở và bảo vệ.
Tôi đã tưởng cuối cùng hạnh phúc cũng mỉm cười với mình.Thế nhưng, 2 năm sau,
khi tôi đang học ĐH năm thứ 3, Duy chính là người nói chia tay.Anh chỉ nói đúng
một câu:"Xin lỗi, nhưng chúng ta dừng lại nhé", rồi quay người bỏ đi,
để mặc tôi đứng chết trân ở đo, kô nói thêm câu nào, cũng kô hề ngoái lại, dù
chỉ 1 lần...
***
Đến bây giờ, khi còn hơn 2 tháng nữa là tròn 1 năm ngày chúng tôi chia tay, tôi
vẫn kô hiểu lí do là gì.Nhưng cũng còn ý nghĩa gì nữa kô? Chính Duy đã muốn thế,
và tôi dù muốn hay kô, đều phải chấp nhận.
Sao người ta có thể nói chia tay đơn giản đến vậy? Y như một lưỡi dao lia cực
nhanh.Và dù có nhanh hơn nữa thỳ vết dao nào cũng sẽ để lại vết thương.
Ngày anh nói chia tay, tôi đã đứng giứa vườn cẩm tú cầu, nước mắt tuôn như
mưa.Tôi cảm thấy dường như thế giới đang sụp đổ trước mắt mình, đau đến mức tưởng
có thế chết đi.
Sau đó, nhờ Giang tôi cũng đứng lên đc, nhưng tôi càng trở nên lặng lẽ hơn.Mỗi
lần vô tình chạm mặt Duy, tôi và anh đều ngại ngùng quay đi.Tôi đã kô bao giờ
khóc nữa nhưng trái tim như đang bị ai đó bóp nghẹn, khó thở.Và tôi biết mình sẽ
chẳng thể nào quên đc.Bởi như 1 ai đó từng nói: Tuần đầu tiên khi chia tay, người
đó là tất cả.Tuần thứ hai, họ chỉ còn một nửa như cũ.Tuần thứ 3, chỉ còn là
1/4...Nhưng theo định luật của toán học, dù có chia mãi đến vô cùng thỳ cũng kô
bao giờ hết...
***
Đánh dấu blog của M, tôi đều ghé qua đều đặn mỗi ngày.Sự tò mò về con người bí ẩn
và cảm giác mơ hồ về cái gì đó quen thuộc khiến tôi bị cuốn vào từng trang viết.Hôm
nay, có một entry mới:
"Ngày tốt nghiệp cử nhân đang đến, với tấm bằng ĐH trong tay và công việc
đã được kí sắn với 1 công ty danh tiếng, tôi càng thấy hồi hộp, hoặc là sung sướng.Khi
tự mình đứng giữa cuộc đời mà kô có 1 hậu thuẫn nào, tôi mới dám nghĩ đến em,
nghĩ tới tương lai, 1 ngày nào đó tôi sẽ lại đc có em.Nhưng em liệu còn chấp nhận
1 kẻ hèn nhát, chỉ biết chạy trốn hiện thực như tôi, kẻ đã bỏ mặc em với biết
bao nỗi đau và bất hạnh.
Tôi sợ sẽ chẳng còn cơ hội cùng em mơ tiếp giấc mơ mà chính tôi đã bỏ lỡ.Tôi sỡ
sẽ chẳng thể nhặt lại tình yêu đã đánh rơi ở ngay chính nơi tôi làm rơi nó.Và lớn
hơn cả, tôi sợ đã quá muộn để được tha thứ, sợ mất em - người con gái tôi yêu
hơn chính bản thân mình.Mỗi ngày qua đi, lại thấy nhớ em như chưa từng đc nhớ..."
***
Tôi đem sự tò mò của mình đi hỏi Giang.Nó tròn mắt nhìn tôi:
-Blog nào? Tiểu thuyeets nào? Mày đang nói gì thế?
-Tao thấy ở phần comment trong top page của mày mà.
-Làm gì có? Sao tao kô nhớ gì cả?
Tôi mở máy tính và lục tìm, chẳng thấy dòng cm nào tương tự như thế trong blog
của Giang.Nhưng địa chỉ blog thì tôi nhớ rất rõ, chỉ cho Giang xem.Nó nhìn tôi
lắc đầu kiểu "biết chết liền", nhưng tôi đọc đc trong mắt nó sự lay động
rất nhẹ khi nhìn thấy trang blog, bởi tôi rất nhạy cảm...
***
Tối, Giang gọi điện cho tôi, giọng vui vẻ:
-Mày ơi. qua nhà tao đy.Pa-ma tao hôm nay đy vắng.Tao trổ tài bếp núc cho mày
coi.Nhớ mua mấy lon coca nhá.
May sao ở gần nhà Giang có cái siêu thị nhỏ, lựa nhanh mấy lon coca, tôi tung tẩy
đến nhà Giang.
Cửa chỉ khép hờ, có lẽ mở sẵn để đợi tôi.Nhẹ nhàng đưa tay đẩy cánh cổng sắt, định
bước vào thì tôi nghe thấy tiếng nói.Khựng lại, tôi im lặng một hồi cố lắng
nghe thật kĩ vì sợ mình nhầm, quá quen thuộc với tôi, Duy...
Lặng lẽ đặt túi nilong trước cửa nhà Giang, tôi bỏ đi.Cảm thấy cơ thể như bị
rút kiệt đến trống rỗng, kô còn đủ sức lực để tức giận nữa.Giang - đứa bạn thân
gần như duy nhất của tôi.và Duy - người tôi yêu...Thật cay đắng!
***
Giang tìm thấy tôi ngồi thu lu sau vườn trường, nơi những màu xanh của cẩm tú cầu
đem lại chút yên bình ít ỏi cho tôi.Nó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi.Im lặng.Tôi
chẳng nói gì, kô nghĩ mình phải là người mở lời trước.Một lát, Giang cất tiếng,
ngập ngừng:
-Tao xin lỗi!
-Đơn giản thế thôi à? Các người đều giỏi đơn giản hóa mọi việc nhỉ? - Tôi chua
chát.
-Mày nói thế là có ý gì? Hóa ra mày nghĩ tao và Duy...Mày điên à?
-Thế mày xin lỗi vì chuyện gì?
-Tao đã giấu mày 1 số chuyện...
...
-Chỉ vì tao đã trót hứa với Duy.Anh ấy vẫn liên lạc với tao để hỏi thăm tin tức
của mày.
-Duy là M
-Ừh, memories
-Kí ức?
-Về mày!
-Mày biết lí do Duy bỏ tao?
-Ừh!
-Là?
Giang kô nói gì.Nó chỉ nhẹ nhàng ôm lấy tôi, ghé cằm vào đôi vai tôi.Tôi biết,
nó làm thế chỉ khi muốn khóc.
-Mày biết là tao coi mày như chị em.Mày đau, tao cũng đau...
-Vậy tại sao?
-Là mẹ Duy...- Giọng Giang nhỏ xíu và trở nên khàn đục - Nhưng Duy kô quên đc
mày...
***
Tối khuya, tôi mới về đến nhà.Duy đứng chờ tôi trước cửa, có lẽ đã rất lâu.Nhìn
thấy tôi, anh cười hiền.Hệt như một đứa trẻ, tôi chạy đến ôm anh thật chặt,
khóc òa...
-Nín đi em, tháng sau anh tốt nghiệp rồi, anh xin lỗi...-Giọng Duy nghẹn lại...
Trong giờ phút ấy, tôi nhớ đến lời Giang lúc nó còn ôm tôi ở vưởn cẩm tú cầu:
-Mày biết kô? Khi 1 một người con trai bước đi và kô hề ngoảnh lại.Sẽ có 2 khả
năng...
...
-Một là, anh ấy thực sự kô muốn gặp lại.
...
-Hai là, anh ấy...đang khóc...
...