Kính gửi cô giáo chủ nhiệm. Hôm qua, trong giờ ra chơi,
bạn Hiếu ngồi cạnh em loay hoay phẫu thuật cái bút mực. Dù bạn
không cố tình song lực quán tính vẫn khiến mực rơi vào áo em.
Bạn ấy không hề xin lỗi cũng như không chịu chấm dứt ngay việc giải phẫu
vật đáng ra nên đưa vào viện bảo tàng từ lâu rồi.
Máu dồn vào tim khiến em đã dùng xấp xỉ 400N tác dụng lên người bạn ấy trong
khoảng thời gian xấp xỉ 0,5s. Vì xung của lực bằng độ biến
thiên động lượng nên đáng ra bạn ấy phải chuyển động lùi nhưng
thật tiếc, bạn ấy béo quá, phản lực tác động lên tay em còn lớn hơn cả 400N
kia.
Theo phản xạ tự vệ,
bạn ấy lao vào em với vận tốc khá lớn, không một chút do dự. Kết
quả là em bị bắn vào tường, mà tường lại nặng hơn em rất nhiều. Tuân theo định
luật III Newton,
tườg đứng yên, em bật ngược trở lại.
Tuy có hơi đau nhưng do cay cú, em liền áp dụng ngay định luật
"Húc". Chỉ tại tội thừa mỡ nên va chạm giữa đầu em và bụng bạn
ấy là... va chạm dẻo, lực của em bị triệt tiêu. Liên tiếp sau
đó là một chuỗi quy tắc bàn tay trái, quy tắc bàn tay phải khiến
em bị dao động với tần số lớn.
Đến lúc này, em không còn đủ sức chiến đấu nữa vì theo một vế của định
luật bảo toàn năng lượng thì năng lượng không tự nhiên sinh ra, trong
khi bữa sáng của em lại có hạn. Biết thân biết phận, em đã dựa vào Định luật bảo
toàn tính mạng mà tự rút lui ôm hận về nhà.
Hôm nay, em viết bản kiểm điểm này để mong cô tha thứ. Em hứa lần sau nếu có
đánh nhau, em sẽ chuẩn bị bữa sáng chu đáo hơn hay ít ra, cũng chọn bạn gầy hơn
em làm đối thủ.